Sau khi ăn món phở gà, bà Vương mới cảm thấy thỏa mãn đã lâu chưa gặp, bà ấy đã chưa từng có cảm giác này kể từ khi rạn nứt với đứa con trai út. Cái cảm giác ấm áp trong miệng, ấm áp trong người, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, khiến bà ấy có cảm giác như mình có lại sức mạnh.
Bà Vương chậm rãi ăn từng miếng bánh phở, lúc này bà ấy mới phát hiện ra khóe mắt của mình có hơi ươn ướt. Bà ấy đưa tay chạm vào mắt, sau đó lấyra từtrong túi một chiếc khăn tay cũ, ở bên trong khăn có rất nhiều tiền lẻ và tiền giấy.
Chiếc tay màu đỏ, ở trên mặt có khắc chữ hỷ, khi con trai út của bà ấy lấy vợ cách đây hơn mười năm trước, bà có tìm cửa hàng cũ còn bày bánvật nàyđể mua, nhưng con trai út của bà ấy lại sợ quê mùa nên không hề muốn giữ lại, mà vứt hết tất cả những món đồ mà bà ấy tặng vào sọt rác. Bà ấy cảm thấy như vậy thì lãng phí, cho nên mới nhặt nó về nhà. Qua nhiều năm như vậy, góc khăn tay cũng đã có chút bạc màu.
Bà Vương không chịu ăn miễn phí, nên bà ấy đã trả tiền, hơn nữa bà ấy còn không ngừng khen Bạch Nhất Nặc: “Món phở này của cháu đúng là không chê vào đâu được, tới giờ tôi chưa từng ăn qua món phở nào ngon như vậy.”
Bạch Nhất Nặc cũng không thể lay được bà ấy, nên cũng chỉ có thể nói giá tiền. Còn về phần có nên khuyên bà Vương hay không, thì Bạch Nhất Nặc lại chọn không làm như vậy. Ngạn ngữ có câu rất hay, sau sự cố ít ít mở miệng, nhìn thấu lòng người chỉ gật đầu. Không gia đình nào mà không gặp những rắc rối, cô cũng không nghĩ mình có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng bà Vương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây