Thẩm Vân Khởi lườm ông cụ Tô một cái không khỏi thở dài, sau đó nói với Tô Kiệt: “Tô Kiệt à, thầy cảm thấy người khác nhau thì phương pháp cũng không giống nhau, Khổng Tử còn phải chú ý tài năng của học trò tới đâu để mà dạy. Giống như cha của em là một người ngoan cố như vậy, nếu dùng thuốc liều mạnh, ngày nào cũng bắt ông ấy ăn chay, sẽ dẫn đến tâm lý muốn đối nghịch của ông ấy. Thỉnh thoảng hãy để ông ấy khai trai, cũng có thể xem là một chuyện tốt.”
Nếu là người khác nói, tô kiệt có lẽ sẽ không nghe. Nhưng là Thẩm vân khởi từng là là giáo viên của Tô Kiệt, anh ấy vô cùng kính trọng thầy, vì vậy lúc này cũng tự hỏi cách làm của mình có phải hay không quá áp đặt, quá mức cực đoan, dẫn tới cha mình cứ giống như ăn trộm lén lút chạy ra ngoài ăn vụng.
Anh ấy đã theo sau cha suốt một quãng đường dài, cha vừa đi về phía trước vừa quay đầu lại nhìn, nhìn xa giống như một con chuột đang lấm la lấm lét.
Tô Kiệt không phải là người vô lý, suy nghĩ một hồi mới gật đầu: “Thưa thầy, lời thầy nói cũng có lý. Cách làm của em quả thực có chút cực đoan, nhưng dù cho ăn vụng thì cha cũng không nên ăn ở loại cửa tiệm ruồi nhặng bao đầy như vậy. Vệ sinh của tiệm này không có được đảm bảo, lỡ như ăn vào bị bệnh bao tử gì, người khó chịu không chỉ có mình cha mà con cái của cha cũng phải chịu tội.”
Thẩm Vân Khởi - người mới vừa ăn xong thang bao nghe thấy lời này của Tô Kiệt rất không vui.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây