Sau khi chiếu một đoạn nhạc nền xong, lời bộc bạch được phát ra, lời bộc bạch là giọng của một người đàn ông, tiếng phổ thông tròn vành rõ chữ, đầy tình cảm như gió xuân thổi vào mặt.
“Người Trung Quốc nói gần núi ăn đồ trên núi, ven biển ăn hải sản, đây là đạo sinh tồn thuận theo tự nhiên, từ xưa đến nay, dân tộc nông canh này đều đang dày công sử dụng mỗi một tấc đất dưới chân, đầy ắp trí tuệ của mọi người, mà món chính chính là kết tinh đến từ trí tuệ nhân loại và quà tặng của tự nhiên. Mùi vị của món chính là mùi vị của núi, mùi vị của gió, mùi vị của nắng, cũng là mùi vị của thời gian, mùi vị của tình người.”
“Món chính thường thấy của phương nam là gạo, món chính thường thấy của bắc phương chính là lúa mì. Khu thi đấu Đêm tìm vị ở Hải Thị chính là phương nam chính gốc, theo lý mà nói, món chính nên là gạo mới đúng. Tuy là đầu bếp có phân khu vực nhưng nghề nấu nướng thì không. Họ học hết những điểm mạnh của nơi khác, có can đảm sáng tạo, dùng ma pháp khác nhau biến nguyên liệu nấu ăn thông thường thành món ngon làm người ta thèm thuồng, không câu nệ khu vực, càng không câu nệ văn hóa.”
Các lãnh đạo xem hết mở đầu này, khẽ gật đầu.
“Mở đầu này rất tự nhiên, trực tiếp đâm thẳng vào chủ đề.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây