Lúc này, Giang Minh đột nhiên đi tới phía sau anh ta, vỗ vai anh ta một cái, nói: “Anh tự nhiên đờ ra làm gì đấy, lát nữa tôi cũng phải lên sàn rồi.”
Tôn Thượng kéo Giang Minh đi tới một bên, phát hiện không thấy Bạch Nhất Nặc nữa mới lặng lẽ nói: “Con bà nó, tôi vừa mới nhìn thấy bà chủ của tiệm cơm Bạch Ký.”
Giang Minh nghe thấy lời của anh ta thì giật mình: “Cô ấy cũng tới dự thi rồi? Cũng đúng. Với tài nấu nướng của cô ấy, không đến tham gia thi đấu thì thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc, bây giờ tôi hễ nghe tên tiệm cơm Bạch Ký là vạn lời. Bất kể là nhà hàng Cua hay là bản thân tôi đều chưa từng thẳng nổi tiệm cơm Bạch Ký, nói ra ai dám tin?” Tôn Thượng cảm giác mình như thể mắc hội chứng ptsd Bạch Ký, có phần nơm nớp lo sợ: “Cô ta sẽ không nhận ra lần trước chúng ta từng đến tiệm của cô ta ăn cơm chứ? Thế thì thật mất thể diện, nhất định không đâu, nhất định không đâu.”
Giang Minh nhìn bạn mình lúc vui lúc buồn, có phần nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó vỗ vai anh ta: “Người anh em, không đến mức đó đâu, anh đi trước đi, tôi sắp lên thi rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây