Mẹ cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá để ý đến cô, cho nên cẩn thận dè dặt.
Mặc kệ cô nói thế nào, mẹ đều không tin, thực ra ở trong lòng của cô, cái gì cũng đều không quan trọng bằng mẹ được.
Trương Cần sau khi nghe lời nói của con gái, trong lòng có hơi chua xót nhẹ, vỗ cánh tay Trương Duyệt: “Được, được. Con không để ý thì tốt.”
“Mẹ, đến giờ rồi, con về lớp trước đây.” Trương Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tay: “Cái món cua hấp cam này con mới vừa mua đó, bà chủ nói để nguội ăn không ngon nữa, nhân lúc còn nóng mẹ hãy ăn đi nha.”
Trương Cần nhìn hình bóng Trương Duyệt dần dần đi xa, đến tận khi không nhìn thấy con gái nữa, mới hồi thần trở lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây