Tô Hạ được Tô Kiệt ôm trong tay, không thể không đối mặt với Tô Kiệt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong không khí bao phủ một sự lúng túng.
Tô Hạ nhìn bố với vẻ mặt khó hiểu, nhớ tới câu nói mà mình mới vừa thốt ra: “Cho dù bố của mình đến, cũng đừng hòng quấy rầy mình.” Bên tai dường như truyền đến một âm thanh răng rắc. Tô Hạ loáng thoáng đã có hơi hiểu rõ, đây hình như là âm thanh của sự sụp đổ hình ảnh người nhà với nhau.
Tô Hạ lập tức thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, trở nên vô cùng khôn khéo hợp lòng người, ôm lấy cánh tay Tô Kiệt, nũng nịu nói: “Bố, sao bố lại ở đây vậy?”
Tô Hạ tuổi còn nhỏ, giọng nói còn non nớt hơi sữa, khiến người ta nghe được không khỏi phải mềm lòng. Trước kia khi Tô Hạ làm nũng với Tô Kiệt, yêu cầu gì đều sẽ được thỏa mãn.
Tuy nhiên bây giờ đã không giống như xưa nữa rồi, Tô Kiệt cảm thấy mơ hồ có chút không thoải mái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây