“Là như thế này.” Mẹ Khương Trú nói: “Trước kia tôi rất ít khi đưa đón Khương Trú đi học, tài xế trong nhà luôn phụ trách việc này. Gần đây tài xế trong nhà nói với tôi, có một ngày anh ta tới sớm hơn thời gian đã hẹn, nhưng phát hiện Khương Trú cũng không ở trong phòng học chờ anh ta. Anh ta rất nôn nóng, sợ Khương Trú bị lạc, vì vậy ra ngoài tìm kiếm, kết quả chỉ thấy Khương Trú và một nhóm bạn học, trong đó có cả con gái của anh trở về từ bên ngoài trường học. Với lại sau khi bọn nhóc quay về lớp nhìn thấy tài xế, vẻ mặt hốt hoảng lo sợ.”
“Chuyện như vậy đã tiếp diễn rất nhiều lần.”
Để tránh cho con em lạc đường, nhóm phụ huynh bọn họ đã nhiều lần ra lệnh và giảng giải cho đám trẻ, bảo bọn nhóc nhất định phải ở trong lớp chờ người lớn tới, tuyệt đối không thể tùy tiện ra khỏi cổng trường.
Ngay từ đầu Tô Kiệt hoàn toàn không tin những lời mẹ Khương Trú nói, con gái của mình ngoan như vậy, cũng đâu có giống ba thích làm ẩu làm càn, gây rắc rối cho anh ấy, chẳng hạn như rõ ràng không thể ăn những món có nhiều đường nhiều dầu nhiều muối, nhưng lại lừa anh ấy và giúp việc lén chạy tới Tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm.
Chỉ có điều khiển trách thì khiển trách, bây giờ anh ấy không thể đứng thẳng lưng nghiêm khắc giáo dục ba nữa rồi, bởi vì anh ấy cũng trở thành thực khách trung thành của Tiệm cơm Bạch Ký, cho dù có phải gác lại các buổi xã giao, cũng phải đến Tiệm cơm Bạch Ký quẹt thẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây