Thịnh Tu Viễn cúi đầu nhìn Tô Tô, chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, trên người toát ra loại khí thế không giận tự uy.
Dưới khí thế này, Tô Tô có cảm giác chân của mình muốn mềm nhũn ra, trong lúc chị ấy nghĩ phải đón nhận xét xử cuối cùng, nhưng lúc này bên tai lại truyền đến giọng nói của chủ tịch.
“Cô đang ăn cái gì vậy?”
“Là bánh trung thu da tuyết.” Tô Tô giống như con chim cút vậy, không ngừng gật đầu, cả người đắm chìm trong sự kích động khi chủ tịch lại nói chuyện với chị ấy.
“Ăn ngon không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây