Thiếu niên trước mắt hơi ngẩn ra, hồi thần, cười khẽ: “Ta nhớ, năm Hoằng Thành thứ tám, ngày mười lăm tháng mười, đó là lần đầu tiên ta gặp cô.”
Quả nhiên, hắn nhớ rõ Nguyệt Nha Nhi nhỏ!
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi đột nhiên cay cay, nói giọng không vui: “Huynh về đi, trời tối rồi!”
Nói xong, nàng đóng mạnh cửa.
Trong phòng không thắp đèn, tối om, chỉ có ánh trăng đơn độc chiếu xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây