“Mẫu thân cô nhờ ta nhắn lại, bà ấy chỉ có bấy nhiêu tiền. Nếu cô thực sự muốn mở quán, hãy tìm một nơi rẻ mà thuê. Nếu không thành thì hãy nghe lời bà ấy.”
Nguyệt Nha Nhi cầm chiếc trâm vàng trong tay, lật qua lật lại xem, một lúc lâu, lẩm bẩm: “Là ta không tốt.”
Nàng nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
“Huynh cười gì!” Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu, tức giận nhìn Ngô Miễn.
“Không có gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây