Nàng ấy khẽ cười, trâm châu trên tóc nhẹ đung đưa: “Cái từ 'đầu tư' này, là nói thế nào.”
Nguyệt Nha Nhi thấy nàng ấy có vẻ này, biết có hy vọng, liền giải thích: “Nương tử gia cảnh giàu có, trong tay tất nhiên có tiền nhàn rỗi. Thay vì để đó bụi bám, chi bằng tìm con đường tốt, để tiền sinh tiền. Ta đoán không sai, của hồi môn của nương tử chắc chắn có vài cửa hàng.”
“Cô nói đúng.” Tiết Lệnh Khương nói: “Tuy nhà mẹ ta giờ sa sút, nhưng của hồi môn cũng không bạc đãi ta. Nhưng nói đi cũng nói lại, đã là cửa hàng của ta mỗi năm đều có thu nhập, vậy tại sao ta phải đầu tư cho cô?”
Nguyệt Nha Nhi nhìn bức tranh giang sơn thu sắc sau lưng nàng ấy. Các tiểu thư khuê các vẽ tranh, phần lớn để giết thời gian, nét bút đều là hoa lá, bướm hoa. Nhưng bức giang sơn thu sắc đồ của Tiết Lệnh Khương, nét bút phóng khoáng, có vẻ rộng lớn bao la.
“Ta luôn nghĩ, chí hướng của nương tử chưa bao giờ giới hạn trong khuê phòng.” Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: “Tam nương tử có muốn thấy một cửa hàng nhỏ từ không thành có, cuối cùng nổi danh thiên hạ không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây