Hình bóng bà lão, dần dần trùng với hình ảnh người thân của nàng thời xưa. Mắt Nguyệt Nha Nhi nóng lên, suýt rơi lệ.
Đến hoàng hôn, gió thổi ầm ĩ, cửa gỗ kêu cạch cạch.
Nguyệt Nha Nhi nghe tiếng gió, nhớ ra cửa sân chưa đóng chặt, liền đi ra ngoài.
Hóa ra đã có tuyết rơi!
Gió bắc cuốn lấy từng bông tuyết, rơi xuống có dấu vết, nhưng chạm đất thì tan biến. Nguyệt Nha Nhi đứng lặng lẽ, tay vịn cửa, nhìn tuyết một lúc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây