Viên Cử Nhân cười khẩy: “Ồ, bảo bối đến vậy? Điểm tâm này nhìn cũng bình thường thôi.”
Ông ta đưa tay lấy một cái, bỏ vào miệng cắn một miếng, lập tức không nói gì. Điểm tâm này làm thế nào? Sao lại ngon thế? Một cái nhỏ bé, mà có ba mùi hương! Bên ngoài là lớp thịt chà bông, xốp nhẹ như bông, ánh lên sắc vàng nhạt, là vị mặn thơm; bên trong là lớp bánh nhỏ màu vàng kim, phủ nước sốt trứng màu vàng, mềm mà dai, là vị giòn thơm; trong cùng là nhân khoai môn, vào miệng hơi bột, sau đó hương sữa lan tỏa khắp miệng, là vị ngọt thơm.
Viên Cử Nhân chỉ lo nhét bánh thịt chà bông khoai môn vào miệng, đến khi ăn hết một cái, mới có thời gian nói: “Ta già năm mươi mốt tuổi, chưa từng ăn điểm tâm ngon như vậy. Đường huynh, đầu bếp nhà huynh dù có đầu thai lại cũng không làm ra vị này. Huynh mua từ tiệm nào?”
Ông ta hai tay ấn bàn, người hơi ngả về phía trước: “Không đúng, khắp các tiệm lớn trong thành, tiệm nào ta chưa đến? Tiệm nào có món điểm tâm nổi tiếng ta chưa ăn? Nhưng chưa từng thấy cái này!”
Viên Cử Nhân bỗng nhìn Đoạn Hàn Lâm ngồi bên: “Đoạn đại nhân, chẳng phải ngài mang từ kinh thành đến chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây