Cách một dòng sông, Nguyệt Nha Nhi chăm chú nhìn Ngô Miễn, đột nhiên nhớ ra điều gì: “Chàng đợi chút.”
Nói xong, nàng ba chân bốn cẳng chạy tới ghế mây, cầm bình mứt mơ, nhìn đúng lúc, ném về phía Ngô Miễn.
Chỉ chút nữa thôi, bình mứt mơ đã rơi xuống nước, may mà Ngô Miễn bắt được.
Hai thuyền lướt qua nhau, Nguyệt Nha Nhi đi từ đầu thuyền tới cuối thuyền, Ngô Miễn cũng đi từ mũi thuyền tới đuôi thuyền, nhìn nhau trong ánh đèn mờ.
Càng đi càng xa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây