Trong đám đông, Ngô Miễn cũng có chút sốt ruột, hắn cúi mắt xuống, nhìn thấy túi thơm hoa hạnh màu xanh trên đai lưng, sự sốt ruột trong lòng cũng được cánh hoa hạnh đó xoa dịu. Hắn bỗng nhớ lại khi chia tay với Nguyệt Nha Nhi, nàng đứng dưới cây liễu bên bến đò, nắm tay dặn dò: “Hoa nở hoa tàn có thời, không nên gấp, cũng không cần gấp, có ta cùng chàng đi chậm rãi.”
Hắn hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh lại. Hắn hiểu rõ tài năng của mình, dù có chút thiên phú, nhưng cũng không đáng kể gì so với các tiến sĩ khác đã khổ luyện nhiều năm thậm chí hàng chục năm. Thực tế hắn có thể đi đến bước thi đình này, trong lòng đã rất hài lòng rồi. Nếu có thể vào được tam giáp, đã là đại hạnh; nếu không thể, cũng là lẽ thường tình, hà tất phải tự làm khó mình?
Trong lòng nghĩ vậy, trái tim vốn lo lắng không yên cuối cùng cũng dần dần ổn định. Khi tân khoa trạng nguyên yết kiến, Ngô Miễn liền ngẩng đầu nhìn ngắm mây bay.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi tân khoa trạng nguyên yết kiến xong, xướng danh mới tiếp tục. Điện thí nhất giáp đệ nhị danh là một tiến sĩ đến từ Giang Tây.
Lần này hắn ta vào điện yết kiến, Ngô Miễn đã có thể rất bình tĩnh chờ đợi, hắn đoán nếu mình phát huy tốt, có lẽ có thể đạt nhị giáp, vì vậy lúc này thực sự thư giãn, chỉ nhìn ngắm mây trời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây