Tiết Lệnh Khương thấy Liễu Kiến Thanh nói quá thì lườm nàng ấy một cái, chuyển đề tài: “Được rồi, nói chuyện chính. Tiệc thuyền hoa gần đây vẫn tốt, chỉ có nhiều khách đến 'Tương Phu Nhân' hỏi có bán khăn tay thêu và túi xách thêu không. Hỏi nhiều, ta nghĩ, nếu mở thêm một tiệm thêu, không biết có được không.”
Nguyệt Nha Nhi tỉnh lại, suy nghĩ một chút, nói: “Ý này thật hay. Tỷ vốn rất giỏi thêu. Nếu có tiệm thêu của riêng mình, chắc chắn sẽ phát huy sở trường. Chỉ là hiện giờ tỷ có lo được không? Dù sao vẫn còn tiệc thuyền hoa.”
Tiết Lệnh Khương cười nhẹ: “Ta thật muốn thử. Ban đầu tiếp quản tiệc thuyền hoa đầy lo lắng, sợ mình làm không tốt. Khi đó thật mệt, nhưng cũng rất vui, thật là kỳ lạ. Nay tiệc thuyền hoa đi vào nề nếp, không cần lúc nào cũng giám sát. Ta lại thấy rảnh rỗi không quen.”
“Thật tốt.” Nguyệt Nha Nhi nói với nàng ấy: “Tỷ có thể bảo người đi tìm hiểu thị trường hiện nay. Nếu muốn mở tiệm thêu thì trước hết phải hiểu rõ các tiệm tương tự bán gì? Bán cho ai? Bán thế nào? Chúng ta không nhất thiết chỉ tập trung vào khăn tay thêu, bình phong thêu. Cũng có thể nghĩ xem có gì khác để làm. Khi tỷ có ý tưởng sơ bộ, cũng viết một kế hoạch cho muội xem, muội sẽ xem có gì giúp được.”
Nàng ghi lại việc này vào sổ nhật ký, quay đầu nhìn Liễu Kiến Thanh, cười: “Còn tỷ? Tỷ có việc gì muốn báo không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây