Trừ Ngô Miễn, hắn nhìn tay phải nàng nắm chặt, biết chắc chắn có chuyện. Có lẽ ngay cả Nguyệt Nha Nhi cũng không nhận ra, mỗi khi nàng lo lắng, tay phải sẽ nắm chặt, ngón cái đặt lên đốt ngón trỏ, như một con nhím bị kích thích cuộn tròn lại.
Hắn lặng lẽ đi theo sau nàng, cách hai ba bước, không nói gì, như cái bóng.
Đến khi Nguyệt Nha Nhi trấn an xong mọi người, đi qua Hạnh Hoa Quán trở về nhà. Đến chỗ không có người ngoài, nàng mới thở dài một hơi, tay vịn ghế ngồi xuống, nói: “Hôm nay có lẽ đã làm huynh sợ rồi?”
Trước khi đi, nàng để lại tờ giấy ghi rằng, nếu trước khi mặt trời lặn nàng chưa về, thì nhờ Ngô Miễn đi tìm người.
“Về là tốt rồi.” Ngô Miễn thấy nàng cầm cuốn sách quạt gió, biết nàng nóng, do dự một lát, rồi rót cho nàng một chén trà ướp lạnh. Thực ra hắn không tán thành việc Nguyệt Nha Nhi uống trà ướp lạnh, một là chưa từng nghe cách uống này, hai là lo nàng đau dạ dày, sợ nàng bị lạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây