Là mơ? Không phải mơ?
Nguyệt Nha Nhi không biết, lúc này, nàng chỉ cảm thấy mình như bèo dạt trên sông, xuôi theo dòng nước, không biết trôi về đâu.
Lúc nãy, câu nói của Ngô Miễn “Nhờ bà mối đến cầu hôn” vừa thốt ra, giọng nói lạnh lùng trong lòng nàng lại cười nhạt: “Giả.”
Ý nghĩ vừa dấy lên, muôn vàn suy nghĩ cùng nhau nổi lên, như bóng đêm bao trùm lấy nàng.
Dưới bầu trời đêm sâu thẳm, thế giới trong mắt nàng dần dần thu nhỏ lại, chỉ còn một mình Ngô Miễn, như một ngọn đèn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây