Diệp Tuyền không chắc lắm: “Không phải cô ấy, có thể là những cô hồn dã quỷ khác. Đồng Tử Hiên và bốn người bọn họ đã hôn mê cùng nhau, vào lúc giờ Tý (từ 11 giờ khuya đến 1 giờ sáng) bọn họ đã mời Bút Tiên tại trường học, trong hoàn cảnh bình thường thì có lẽ trò chơi này không có khả năng thành công được.”
Thanh Tĩnh ngơ ngác nhìn Đồng Tử Hiên: “Tôi chỉ nhìn thấy cậu bị quỷ ám, có khả năng sẽ gặp tai nạn, nhưng cậu cư nhiên lại dám mời Bút Tiên vào giờ Tý u ám như vậy? Cậu không muốn sống nữa sao?!”
Đồng Tử Hiên trực tiếp bị hỏi thẳng mặt, xấu hổ tới nỗi cả khuôn mặt đều tái nhợt, chỉ có thể cúi đầu.
“Cũng khó trách.” Hiệu trưởng Tằng thở dài thương hại: “Có lẽ lúc đó Tiểu Phương không may mắn, cho nên mới ngã xuống sống gãy cổ, dòng nước lại chảy quá siết, cho nên chỉ có cơ thể của cô ấy là trôi theo dòng nước, mọi người sợ đến nỗi còn tưởng là có án mạng giết người ở đó. Cuối cùng vẫn là không thể tìm thấy được, sông Thanh Giang chảy dài tứ hướng, cũng không biết rốt cuộc là đã chảy trôi đi đâu, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bộ đồng phục trên người làm giám định ADN cùng với gia đình mới có thể xác định được là ai. Chẳng lẽ cơ thể không tìm thấy đầy đủ là không thể đi đầu thai được sao? Mấy năm nay cô ấy cũng thật vất vả quá rồi.”
Càng lớn tuổi sẽ càng tin vào những chuyện này. Hiệu trưởng Tằng không biết vì sao Phương Vọng Đệ ở lại đây, hiệu trưởng rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô ấy, nhưng rốt cuộc thì những học sinh còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây