Nhưng mà phong cách của đạo bào hầu như không có khác biệt nhiều cho lắm? Diệp Tuyền rời mắt, cô phanh gấp rồi vững vàng dừng xe lại trước cổng trường. Hai đứa nhỏ vừa lên xe còn có tâm tình lén lút trò chuyện, khi xe dừng lại, hai đứa ỉu xìu đỡ nhau mở cửa bước xuống xe, cảm thấy chân của bản thân có chút lơ lửng.
Thường ngày Đồng Lị lái xe rất nhanh, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô ấy biết còn có thể lái xe nhanh như vậy, cho nên khi xuống xe tay có hơi run một chút. Vừa bước xuống xe, cô ấy đã nhận ra người đang ở trước mặt mình là ai. “Hiệu trưởng Tằng? Tôi là mẹ của Đồng Tử Hiên, Đồng Lị đến từ Thanh Giang, vừa rồi tôi có liên lạc với ngài, bọn trẻ có gì đó không ổn lắm cho nên chúng tôi đã mời bà chủ Diệp đến xem.”
Mặc dù không nói rõ là “xem” cái gì, nhưng trong lòng của hai người đều biết rõ là cái gì.
Phát hiện bên cạnh hiệu trưởng Tằng có một vị đạo sĩ nhỏ, Đồng Lị liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Trong điện thoại hiệu trưởng cũng đã nói rằng phải tiếp khách cho nên không thể dẫn bọn họ đi “tham quan” khuôn viên trường được, chỉ có thể để cho một giáo viên khác sắp xếp mà thôi, vậy hóa ra đây chính là khách của hiệu trưởng sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây