“Đừng gây rối.” Diệp Tuyền nở nụ cười, “Tôi mang theo tiểu kiếm, anh còn chưa khôi phục, lại dính vào ác niệm thì không được. Trị liệu cùng khốn trận càng cần anh hơn, giúp tôi thu dọn hậu phương, đi đi.”
Diệp Tuyền giương mắt nhìn về phía bóng tối cực trầm phía trước, trong đôi mắt phượng không hề có ý cười, mà là một đôi mắt lạnh như băng, “Thứ này...... là nên thu thập một chút.”
Kim quang chợt lóe lên, các tu sĩ bị đè trên mặt đất không đứng dậy nổi bỗng nhiên phát hiện ra đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Kiếm minh réo rắt vang lên từ phía sau, Lục Thiếu Chương mặc áo bào rộng và dài tay đứng trong màn mưa, phối hợp chặt chẽ với thủ đoạn của Diệp Tuyền, trường kiếm chia làm vô số bóng kiếm, vội vàng dẫn theo các tu sĩ lui lại trăm mét.
Diệp Tuyền đi xuống xe, một bước xuyên qua màn mưa.
Ngao ngao - -
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây