Ít nhất, trình độ năng lực đã tăng lên không ít, nói năng suy nghĩ cũng ngày càng thông thuận.
An An vẫn luôn ở trạng thái của trẻ sơ sinh ba tháng tuổi, vốn cộng thêm thời gian sau khi chết cao nhất cũng chỉ có một tuổi hơn, thời gian sau khi chết cũng không thể khiến cô bé trưởng thành chín chắn hơn. Mặc dù so với trẻ ba tháng tuổi thì thông minh hơn, nhưng cũng chẳng thông minh hơn ở đâu được. Dù có cưỡng ép nhét cô bé vào một cơ thể người trưởng thành, trông thế nào cũng như một kẻ ngốc.
Bây giờ…… ừm, chí ít nói cô bé là trẻ con sắp sửa hai tuổi, có thể có người tin rồi.
Diệp Tuyền đỡ An An lên xe buýt, An An bịch một tiếng trượt xuống từ vai Diệp Tuyền, ngồi giữa Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương. An An nhìn ngắm xung quanh chiếc buýt quá cỡ đối với cô bé, hưng phấn chỉ vào toa xe, “Xe buýt!”
“Ừm.” Diệp Tuyền đè lại cánh tay suýt chút bay ra ngoài để tóm lấy tay cầm của An An, cảnh cáo nhìn cô bé, “Đừng phiền đến người khác.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây