Một người phụ nữ nhắc nhở: “Có lẽ họ bị nhốt lâu quá nên điên rồi, hay là bắt bọn họ lại đưa đến bệnh viện đi?”
Mắt viên cảnh sát dẫn đầu đội sáng lên, lập tức ra lệnh đưa đi từng người một trong làng Huyền Kiều đi.
Còn đám người đuổi theo khi bị bắt thì hú hét, gì mà “Thì ra các người đã móc nối từ lâu rồi”, cũng chẳng có ai thèm nghe.
Diệp Tuyền nhìn mấy người phụ nữ gầy gò mỉm cười.
Sự biến hóa của Diệp Tuyền chỉ kéo dài trong chốc lát, ánh nắng như vàng vỡ chiếu lên mặt cô, mặt mày ánh lên màu vàng nhạt, trông vừa ấm áp vừa đẹp đẽ. Lục Thiếu Chương nghe rõ nhịp tim của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây