Mẹ Trần gả đi xa, nhiều năm qua rất hiếm khi về nhà, theo năm tháng, căn phòng mẹ Trần ở từ nhỏ đã thay đổi rất nhiều, không còn nhiều dấu vết của bà. Con của chị em khác để lại đồ đạc linh tinh ở đây, lúc trước, Trần Hi cũng vẽ thêm vài nét.
Vất vả lắm mới lôi được một chiếc hộp gỗ ra khỏi gầm giường bị chất đầy đồ, chiếc hộp luôn được đặt dưới gầm giường, bên trên đã sớm phủ một lớp bụi.
Trần Hi đưa cho mẹ một chiếc khăn ướt che kín miệng và mũi, khi mở thùng ra, lại bất ngờ nhận ra bên trong không bụi đến vậy. Bên trong là sổ, sách vở được xếp gọn gàng, còn rất nhiều viên băng phiến và hộp hút ẩm, đáng ngạc nhiên là chỉ có giấy tờ hơi ố vàng, không có tờ nào bị mốc hay có mùi hôi, hẳn là bà Trần thường xuyên đến lau dọn.
Mẹ Trần lôi mấy quyển vở ra, đến quyển thứ tư, bà ngừng lại, lấy ra phủi phủi. Vẻ mặt bà có vẻ hoài niệm: “Nếu mẹ nhớ không nhầm, hẳn là ở trong này.”
Mẹ Trần mở một trang vở ra, vượt qua sự ngăn cách của thời gian, nhìn thấy bút tích trên giấy, có lúc cảm thấy sợ sệt, có lúc lại nở nụ cười, sau đó lại biến thành vẻ mặt phức tạp Trần Hi không hiểu nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây