Sau mùa thu, ngày trở nên ngắn hơn, thời gian mở cửa của cửa hàng quán ăn khuya cũng được đẩy sớm lên một chút, các vị khách quen thường đến sớm xếp hàng còn chưa đến, mấy vị hàng xóm đến ăn cũng đang thảo luận chuyện Học viện Tân Đô.
Chẳng qua là trọng tâm có vẻ hơi khác so với trên mạng.
Lý Hồng Vân và bà Hoàng đang nói đến chuyện nhà họ Ngô: “Vụ án này đáng sợ thật đấy, hai ngày trước lão Ngô còn đến tìm bà chủ Tiểu Diệp, sao lại quẳng con mình xuống hố lửa như vậy? Đáng sợ thật đấy, ép cưới cuối cùng lại biến thành thế này, còn chẳng bằng không sinh con, bình an là quan trọng nhất. Giống như cái câu thơ cháu học trong sách ấy … Cái gì ấy nhỉ? Không họa không khổ?”
Kiều Vượng vùi đầu gặm chân gà, vất vả lắm mới hé miệng được, trên môi còn lớp dầu bóng loáng, cô bé đắc ý nhìn mẹ: “Là ‘Ta chỉ mong con ta ngu dốt, không họa không khổ mà làm quan*’! Bà không biết đâu, đây là thơ châm biếm!”
*thơ Tô Thời, tạm dịch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây