“Em sẽ tìm được thôi.” Diệp Tuyền nhìn chú mèo Nguyệt Lượng đang cố gắng cọ mình vào tay Tiêu Nguyệt, nói với cô gái nhỏ một cách chắc chắn.
Tiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, nở nụ cười trong nước mắt: “Cảm ơn bà chủ Diệp.”
Bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn khuya rất ồn ào, đã gần tới giờ mở cửa, Diệp Tuyền suy nghĩ một chút rồi bảo Tiêu Nguyệt bế con mèo lên lầu chờ.
Diệp Tuyền vừa đứng dậy, Tiêu Nguyệt liền đứng dậy, khẩn trương nhìn cô ấy: “Bà chủ cho em vào đây, em có thể giúp chị quét sàn và thu dọn bát đĩa được không?”
Có vẻ cô ấy sợ mình sẽ gây rắc rối, nhưng có lẽ còn có điều gì đó khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây