Người trung niên tức giận ném gạt tàn xuống đất, đập nát dưới chân người đàn ông xăm trổ.
Người đàn ông xăm mình ở ngoài là một tên ác bá, nhưng ở trước mặt ông ta lại như một con chó pug, liếm mặt cười làm lành: “Hiệu trưởng đừng tức giận, cô nhóc họ Diệp kia có mắt không tròng, nếu không thì tại sao chỉ có thể mở được một cửa hàng tồi tàn chứ? Những đại sư kia cũng rất nổi tiếng, việc này mấy người trẻ tuổi không được việc đâu, vẫn phải dùng tới các lão làng. Hay là chúng ta liên hệ thử xem…”
“Anh biết cái mẹ gì!” Hiệu trưởng muốn cho anh ta hai cái tát: “Biết Thạch Bân không, biết thành phố Bạch không? Đó đều là do ác quỷ quấy phá, những thứ Bạch Vân Quan không trị được, đều là do chủ quán ăn vặt đêm khuya xử lý hết, cậu còn cảm thấy cô ấy không làm được à? Đi xin lỗi cô ấy... Không, chờ đã, các cậu có nói với cô ấy là 10 triệu không?”
Người đàn ông xăm trổ nhanh chóng nói: “Nói rồi ạ, những gì ngài nói chúng tôi đều nói lại hết rồi. Là 10 triệu đấy, chúng ta đào hết của cải mời cô ta, cho cô ta đủ thể diện rồi, mười triệu không thèm để ý tới mà lại đi cứu một con mèo, không coi chúng ta ra gì, đây là đang sỉ nhục chúng ta!”
“...Thật sao?” Hiệu trưởng nghi ngờ nhìn anh ta một lúc, sau đó mất kiên nhẫn xua tay nói: “Thôi thôi, nếu dùng tiền không được thì tôi sẽ nghĩ cách khác. Để lại biên lai và chi phiếu lại, đợt này đừng quay lại trường học.” “Không quay lại trường học?” Người đàn ông xăm trổ có chút bối rối, nhưng nhìn vẻ mặt của hiệu trưởng, anh ta thành thật đồng ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây