Đường Dịch ngạc nhiên nhìn họ như thể lần đầu tiên anh ta gặp hai ông bà. Em họ đã tốt nghiệp cấp 2 mấy năm trước rồi, người ở thành phố còn hiếm khi lập di chúc kiểu này, không ngờ hai người họ lại tiên tiến như thế.
Nhận thấy ánh mắt của anh ta, bà nội Đường thở dài nói: “Tiểu Dịch, thằng hai và cháu đều rất tốt, chúng ta biết. Cháu cũng là cháu nội của ông bà, nhưng cháu còn có ba mẹ quan tâm, nếu ông bà mặc kệ Văn Văn, thì còn ai quan tâm con bé nữa đây? chút đồ này trong thôn ông bà cũng đã hỏi qua thằng hai rồi, ba cháu cũng không để ý nhiều, không có bao nhiêu tiền đâu, chỉ là thứ để đảm bảo cho cuộc sống thôi, cháu đừng cảm thấy khó chịu nhé.”
“Không, không đâu ạ. Em gái đã chăm sóc cho ông bà, cháu không làm tròn lòng hiếu thảo, không nhận là đúng ạ.” Đường Dịch nhanh chóng giải thích rằng anh ta không hề có ý định đó, chỉ hơi ngạc nhiên: “Ông bà giấu kỹ thật đấy, đến cả Văn Văn cũng không biết!”
Đường Dịch nhớ tới chuyện mình vừa nói hôm đám tang, cảm thấy ánh mắt của mình quả thực không sai.
——Để chú anh ta chịu trách nhiệm, không bằng để Đường Văn Văn làm còn hơn! Nhìn xem, ông bà đã giao tài sản thừa kế cho cô ấy rồi, đây chẳng phải là sự công nhận lớn nhất sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây