Bà Đường nhìn cháu gái mắt đỏ hoe, nhẫn nhịn, không nỡ nói ra, họ ở lại vì nghĩ đến cháu gái.
Ai mà không nhớ người thân của mình, ai mà không biết cảm giác nhớ nhung là như thế nào chứ. Âm dương đã cách biệt rồi, không cần thiết phải nói ra để cháu gái càng thêm buồn lòng nữa.
Sau khi gọi cháu gái lại cẩn thận nghe, bà nội Đường vẻ mặt nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề: “Văn Văn, con không biết, hai ông già chúng ta đã sớm bàn bạc lập di chúc rồi, đất đai nhà cửa đều để lại cho cháu. Hai ông bà đi sớm, không kịp nói với cháu, cháu phải về nhà càng sớm càng tốt. Đừng đợi đến khi ba cháu làm xong thủ tục thì đã muộn rồi. ”
Đường Văn Văn sững sờ, không nói nên lời.
Bà nội Đường nhìn cháu gái đang sửng sốt không thể tin được, giọng nói dịu dàng hơn, lại nói: “Đất đai và nhà cửa trong thôn đều để dành cho cháu, đây là đồng vốn ông bà cháu cho cháu. Tuy rằng không nhiều, nhưng Văn Văn à, cho dù đi bao xa, dù ông bà có ở đây nữa hay không, ở đây vẫn có nhà của cháu.” Nhà…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây