Chén giấy vừa đổ canh nóng vào, có chút phỏng tay, nhưng chút nhiệt độ ấy đối với cả Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương đều không là gì. Đầu ngón tay Lục Thiếu Chương phiếm hồng, anh ta chọc một miếng thịt viên, vừa mềm vừa giữ lại được một phần giòn dễ chịu, vừa cắn, vẻ mặt anh ta đột nhiên biến đổi.
Lục Thiếu Chương nhấc tay áo che mặt lại, nhỏ giọng ho khan một chút.
Diệp Tuyền dựa vào cây, cô cười, nháy mắt mấy cái với anh ta: “Thịt viên cay, ăn có ngon không?”
“... Ngon.” Đối với đồ ăn cô làm, Lục Thiếu Chương có vẻ cũng chỉ có một đáp án.
Diệp Tuyền không ép buộc Kiếm Linh trong một ngày ngắn ngủi là có thể cảm nhận được người là như thế nào, cũng không truy hỏi. Anh ta chỉ chọc chọc mấy cái trong chén cà ri thịt viên, hoàn toàn không phải là vì ăn no, mà là vì hương vị mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây