Đại Kim kịp thời đẩy con mèo nhỏ màu cam ra. Con mèo nhỏ trông có vẻ mới ba tháng tuổi bối rối lăn tròn, nhẹ nhàng lăn sang một bên và mở to mắt. Sau vài giây, như thể nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, nó đột nhiên phóng vọt lên không trung.
“Meo! Hắt xì!” Ngay khi con mèo con lăn tròn như một quả bóng, nó đã bị mùi ớt nồng nặc xộc vào khi cửa hàng quán ăn khuya mở cửa và lại ngã xuống một cách đáng thương.
Diệp Tuyền nhìn thấy, liền bế con mèo con lên, đặt lại vào trong ngực của bà Hoàng, người đã già đến mức không thể cúi xuống được: “Có thể là cay, về nhà là sẽ ổn thôi.”
Du Tố Tố kinh ngạc nhìn nó: “Quả thật một con mèo màu cam bé nhỏ ốm yếu thì thật là đáng thương, nhưng con mèo màu cam mà mập cũng rất đáng yêu. Bà Hoàng nuôi nó khi nào vậy?”
“Đứa cháu gái sợ tôi và ông nhà buồn chán nên muốn mua cho chúng tôi một con thú cưng. Vừa hay là một con mèo mà cháu tôi cứu đã sinh ra đàn con nên con bé đã mang nó đến cho tôi.” Bà Hoàng vừa nói cảm ơn vừa ôm con mèo con thật chặt: “Cam Cam của chúng ta làm sao vậy? Muốn ăn thịt sao? Đây là thịt của bà chủ Tiểu Diệp, về nhà bà nội sẽ mở hộp thịt hộp cho con ăn nha!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây