Chẳng phải là lãng phí khi không thể luyện tập sao? Kiếm khí gỗ đào cũng vô dụng giống cô ta mà thôi.”
Diệp Tuyền bình tĩnh nhìn anh ta một cái, ánh mắt không gợn sóng.
Lời nói của Nguyên Ngũ đột nhiên kẹt ở trong cổ họng, có trong nháy mắt, anh ta thậm chí cảm thấy chính mình đang đối mặt với núi cao chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên. Không cần đối phương động động ngón tay, chỉ cần áp lực nói không nên lời cũng đủ để cho anh ta từ nay về sau biến mất.
Nhưng làm sao có thể chứ? Đây chỉ là một người bình thường, muốn nói chuyện làm người khác biến mất, cũng nên là anh ta động thủ. Nguyên Ngũ còn muốn nói cái gì, trên đường núi đột nhiên vang lên một tiếng gầm gừ, “Nguyên Ngũ ngươi câm miệng!”
Nguyên Ngũ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn sư phụ mặt mày âm trầm đang đi theo siêu quản cục cùng những người khác cùng nhau đi xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây