Nếu con chăm chỉ hơn, làm được điều gì đó và sống tốt thì mẹ cũng đã vui lòng, người khác nói cái gì thì cứ coi như là đánh rắm đi! Nếu lại có người dám nói cái gì, mẹ nhất định sẽ không tha cho bọn họ!”
Mẹ Tiền dặn dò xong, không nhịn được mà hỏi con trai, “Mẹ nhớ là cô gái cùng con đi Thanh Giang học không phải là họ Khương sao? Mẹ nghe chị hai của con ở trên trấn nói rằng hình như là con gái nhà bên ở thôn bên cạnh, sao lại là họ Kiều? Là mẹ nhớ nhầm sao?”
Mẹ Tiền đã có tuổi rồi rồi, bao năm làm việc vất vả và lo lắng đã khiến cho sức khỏe của bà ấy ngày càng yếu đi, bệnh cao huyết áp và trí nhớ kém đã tìm đến cửa nhà rồi, lúc nói câu này bà ấy cũng không chắc lắm.
Mẹ Tiền chỉ nghĩ mình nhớ nhầm nên tiếp tục mắng con trai: “Khi con nói rằng con đã sớm tìm được bạn gái, mẹ lo lắng cho con đang đi học thì yêu đương làm gì. Con nói tốt nghiệp sẽ cùng người ta kết hôn, tính toán thời gian đã mấy ngày rồi, chẳng trách ba mẹ con bé đã nhờ người đến hỏi thăm...”
“Mẹ!” Tiền Việt Dương không kiên nhẫn ngắt lời, “Việc này mẹ đừng quản nữa! Họ Khương mẹ nhớ lầm rồi, không có ai họ Khương cả. Không nghĩ tới còn chạy đi tìm mẹ, mẹ yên tâm, rất nhanh hai ông bà già kia sẽ không nhảy loạn nữa. Sẽ kết hôn thôi, cô ấy rất nghe lời...... Đúng rồi, chị hai con muốn làm gì vậy, lần trước bảo chị ấy chuyển tiền khi nào thì chuyển đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây