Bách Vi đã bù đắp cho em trai em gái tất cả những thứ mà ba mẹ không cho được cho chính mình trong quá khứ, để chấp niệm của em trai em gái không sâu như chính mình. Người Mai gia tuy nghèo khó nhưng lại đối xử với con cái vô cùng tốt, điều đó cũng đã chữa khỏi sự đau khổ của Bách Vi.
Ba mẹ Bách Vi cảm thấy áy náy mà nhìn con gái nhỏ, họ thở dài, lấy ra một phong bì đỏ đưa cho Diệp Tuyền. Ngoài chi phiếu ra họ còn thêm một ngàn tiền mặt, chủ yếu là để có cảm giác nghi thức.
Diệp Tuyền cũng không cảm thấy hứng thú đối với sự hối hận và áy náy của bọn họ, tùy tay mà rút ra hai ba tờ, rồi trả lại chi phiếu, “Quán ăn khuya phải bắt đầu kinh doanh rồi, xin lỗi vì không thể tiếp đãi.”
Nhìn Diệp Tuyền đi vào bếp, ba mẹ Bách Vi mới kịp phản ứng lại rằng cô không chỉ là một vị Đại sư, mà nghề chính của cô còn là một chủ quán cơm. Người nhà Bách Vi nhìn thời gian ăn bữa tối bắt đầu và đám người rộn ràng mà kéo đến quán ăn khuya, trong sự náo nhiệt bình thường, hầu hết trên khuôn mặt mỗi người ngồi ở bên bàn ăn đều mang theo nụ cười. Hoặc là nụ cười thoải mái, hoặc là nụ cười xán lạn, hoặc là nụ cười dịu dàng tỏa sáng rực rỡ.
Em trai và em gái Bách Vi lặng lẽ trò chuyện: “Có lẽ chị gái cũng đã từng tới đây, em cũng thích nơi này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây