Trần Kim Bảo thò đầu ra chào hỏi, sau đó lui vào phòng bếp không nói một lời. Sáng sớm tinh mơ, Quán Ăn Khuya rất ít khi mở, còn có một chiếc hộp nhỏ đựng trái cây. Những nhân viên trong tiệm đang mơ mơ màng màng đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu nhìn lên, radar tìm đồ ăn của họ đột nhiên tỉnh táo: “A, bà chủ Diệp, cuối cùng thì cô cũng làm bữa sáng sao?!!!” Diệp Tuyền đậu xe, từ chối ba tiếng liên tục: “Không có, tôi vừa mới về, tối nay gặp.”
Những nhân viên nhập cư thất vọng: “Không ăn sáng ở Quán Ăn Khuya thì còn ý nghĩa gì nữa!”
“Mọi người có cảm thấy lời nói của mình có chút hơi thái quá không?” Diệp Tuyền có chút buồn cười, cô mở hộp hoa quả ra, lấy cái hộp anh đào mang từ khuôn vườn ra rồi mang đi phân chia cho mỗi người một phần. Bao bì được làm rất kỹ lưỡng, chống sốc, những quả anh đào đỏ vàng cho dù được hái và đi trên đường vài tiếng đồng hồ nhưng vẫn căng mọng, sáng bóng, trông vô cùng hấp dẫn.
Có một số người cũng không quá chú trọng đến hình thức bên ngoài, mà chỉ dùng khăn giấy lau bên ngoài, sau đó lấy cuống hoa anh đào ra và ngậm vào trong miệng.
Những quả anh đào được trồng trong vườn của Dư Thiền có vỏ mỏng hơn các giống khác, khi mút vào trong miệng thì phần thịt mỏng manh chứa đầy nước chua chua ngọt ngọt, tất cả đều hòa tan vào trong miệng, chỉ còn lại một cái hột nho nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây