Ảo giác sao?
“Lô Chính!” Bên tai vang lên tiếng gọi lo lắng của Thư Phức, chỉ đến khi phía sau đầu anh ta va chạm mạnh với mặt đất, anh ta mới nhận ra cơn chóng mặt ấy không phải ảo giác, mà đã thật sự ngất đi.
Một lúc sau, khi anh ta tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang nằm trên tấm đệm trong căn nhà gỗ trên bè, bên cạnh là Thư Phức và Trần Pháp ngồi trên ghế, Lô Sách và Trần Dược Trinh cũng ở đó. Qua cửa sổ lưới bên cạnh nhìn ra ngoài, dường như trời đã tối rồi.
“Tôi đã ngất bao lâu rồi?” Anh ta chống tay ngồi dậy chậm rãi.
“Khoảng hai tiếng.” Thư Phức đáp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây