Căn bệnh khiến con người phải chịu đựng những cơn sốt cao đau đớn, dần trở nên mất ngôn ngữ, đờ đẫn, không còn nhận ra người thân xung quanh. Rồi cơ thể họ bắt đầu mọc những lớp vảy xám, mỗi khi đêm xuống, toàn thân chìm vào cơn đau đớn do da thịt nứt toác, cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi cuối cùng biến thành không ra người cũng chẳng ra ma...
Mọi người lại tiếp tục hành trình đến ngoại ô phía Nam, lần này, họ cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi khi thấy một xác chết nằm bên đường, họ lập tức điều chỉnh hướng đi để tránh xa.
Họ đi thêm hơn hai tiếng nữa, cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi thành phố, tiến vào ngoại ô.
Trời mưa rất lớn, phía trước còn nhiều chuyện chưa biết, mọi người đã rất mệt mỏi, quần áo bên dưới áo mưa đã ướt sũng từ lâu, giày thì dính đầy bùn khiến chúng nặng nề không chịu nổi. Nhưng không ai kêu mệt, cũng không ai tự ý làm chậm bước chân của cả đội, mọi người đều nghiến răng kiên trì.
To Xác rất cảm kích thuốc giảm đau của Thư Phức, trên đường luôn chăm sóc cô, muốn giúp cô mang balo, còn hỏi cô có muốn ngồi lên xe ba gác không, dù sao cô cũng nhẹ, anh ta đạp xe chở một người hay thêm cô cũng như nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây