Thư Phức nhận thấy vẻ cảnh giác của cô ấy, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Mong là chỉ là ảo giác của mình.” Với khoảng cách xa như vậy, hơn nữa ở vùng hạ lưu của sông bên ngoài Hựu Thành là vực thẳm và thác nước, đường sông ngược lại hoàn toàn không thông. Nếu thứ đó còn có thể lan đến đây, thì cô cũng chẳng còn gì để nói. Trần Pháp siết chặt tay Thư Phức: “Đi thôi, cẩn thận một chút.”
Thư Phức hiểu ra cô ấy đang nhắc đến điều gì, liền nhanh chóng bắt kịp những người đi phía trước.
Chỗ này từng là một tiệm pizza, có lẽ chủ yếu phục vụ các gia đình có trẻ em, vì nội thất và màu sắc bàn ghế đều rất tươi sáng,hình thù vui nhộn và kỳ lạ, tràn đầy tính trẻ thơ.
Tầng hai của nhà hàng, phần lớn cửa kính đã bị vỡ. Những người khác lúc này đều nấp ở phần còn nguyên vẹn, dọn dẹp rác rưởi và mảnh vụn trên sàn, trải thảm chống thấm, bật đèn cắm trại lên để chiếu sáng và chăm sóc người bị thương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây