Nhạc Đông và Hứa Đình Phong lần lượt leo xuống, vừa chạm đất đã bị đám người bệnh vảy xám cách đó chỉ hơn một, hai bước dọa cho giật mình. Đám bệnh nhân này đang đi về phía chiếc xe buýt với đầu xe bốc khói vẫn còn cháy âm ỉ. Một vài người trong số họ đã rụng hết tóc, đôi mắt đầy tia máu của họ dừng lại trên bốn người với ánh nhìn lạnh lẽo đầy vẻ thù địch.
“Chạy mau!” Không cần Thư Phức và Trần Pháp phải thúc giục, hai người đàn ông lập tức đẩy các cô, cả bốn người nhanh chóng chạy về phía trước.
Bên cạnh họ, một con mèo mướp đang ẩn mình trong bóng tối ở góc phố cũng lập tức theo sát. Bốn chân của nó di chuyển không gây tiếng động, bộ lông màu nâu gần như chìm vào màn mưa đêm, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, bám theo họ một cách dễ dàng.
Họ đã đến gần bờ sông. Nhờ đã biết phương hướng cơ bản, sau khi thoát khỏi ngã rẽ, họ liền chuyển hướng tiếp tục chạy về phía nam.
Lúc vượt qua một ngã tư, phía trước xuất hiện thêm những người bệnh vảy xám. Mặc dù không đông như lúc trước nhưng số lượng vẫn đáng kể. Đáng sợ hơn, hai bên đường là các tòa nhà với cửa chính mở toang, trông như một khu phố đi bộ với các cửa hàng dọc đường. Từ bên trong những tòa nhà đó, người bệnh vảy xám liên tục tràn ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây