Tích Trữ Hàng Hoá Phiêu Lưu Trên Nhà Bè

Chương 38:

Chương Trước Chương Tiếp

Tầng này có nhiều xe hơn tầng dưới, lúc này nước cũng tràn lan khắp mặt đất, dường như một bức tường ở cùng một phía cũng đã bị sập một mảng lớn, dòng nước ào ạt tràn vào bãi xe. Những người đang ở trong bãi đậu xe không hiểu chuyện gì đang xảy ra đều hoảng loạn lên xe nổ máy, muốn rời đi ngay lập tức.

Trong sự hỗn loạn, xe cộ không thể xếp hàng có trật tự như bình thường, lần lượt rời đi theo đúng làn đường.

Mọi người đều muốn rời đi càng sớm càng tốt, có người chen lấn, có người va chạm gây tắc nghẽn, hai bên la hét chửi bới, cảnh tượng hỗn loạn không thể tả.

“Đừng rẽ trái, chỗ đó bị tắc rồi, đi thẳng về phía trước, rồi đi vòng qua lối khác!” Ngô Thiếu San ghé sát vào cửa kính xe, giọng nói rất căng thẳng nhưng vẫn có chút bình tĩnh.

“Được.” Thư Phức lập tức nhấn ga, vòng qua bên phải tránh đoạn đường bị tắc bên trái. Vì không gian bị tắc nghẽn nên khá hẹp, thân xe lướt qua đầu hai chiếc xe đang đỗ bên phải, kim loại cọ xát vào nhau, phát ra tiếng ken két khiến ba người ngồi sau run rẩy.

Dòng nước ngập hết lốp xe, nước bắt đầu tràn vào trong xe và cuối cùng chiếc xe cũng lao vào đoạn đường xoắn dẫn lên.

Lúc này, không còn ai quan tâm đến hướng đi đúng của đường xoắn nữa, chỉ cần có khoảng trống là cuống cuồng lao lên.

Rào chắn ở lối ra đã bị những chiếc xe đi trước phá vỡ, xe của Thư Phức vượt qua một chiếc xe bị chết máy vì leo dốc. Chiếc xe đó có vẻ là số sàn, người bên trong đang la hét om sòm nhưng càng la hét, tài xế càng không thể khởi động được.

Xe của Thư Phức vượt qua chiếc xe đó trong nháy mắt, lao ra khỏi bãi đậu xe ngầm và phóng thẳng đến lề đường bên cạnh, sau khi xác nhận không chắn đường mới dừng lại.

Cô muốn buông vô lăng nhưng phát hiện các ngón tay đã cứng đờ, không thể buông ra được.

Mưa bên ngoài rơi như trút nước, như thể trời bị thủng một lỗ lớn, trời tối đen như mực. Mới ba, bốn giờ chiều mà như đã vào đêm.

Bốn người trên xe vẫn còn kinh hồn bạt vía, chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên một tiếng sấm lớn vang lên, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Mọi người trong xe chỉ cảm thấy trước mắt sáng rồi tối, một bên mui xe phát ra tiếng lách tách.

Mấy cô gái trong xe hét lên kinh hải, bên ngoài đường truyền đến tiếng gãy răng rắc của thứ gì đó đang đổ sụp. Trong tiếng hét sợ hãi của Chương Điềm, Thư Phức nhả phanh, chuyển số, đạp mạnh chân ga lùi xe lại. Ngay khi xe lùi lại, một cái cây lớn bên đường đổ xuống, suýt chút nữa đè lên đầu xe.

“Là sét đánh? Mẹ ơi! Đừng ai động đậy, đừng dùng điện thoại, cũng đừng mở cửa xe hay cửa sổ!” Trần Pháp kéo Chương Điềm bên cạnh: “Cậu đúng là biết chọn ngày để tụ tập!”

Giọng nói của Ngô Thiếu San vang lên: “... Tiểu Phức, trước đó cậu bảo muốn chuyển đến đâu để sinh sống nhỉ?”

Chương Điềm: “Tất cả là tại tên khốn đó! Tớ phải chia tay! Có chết cũng phải chia tay!”

“...” Thư Phức không lên tiếng, ngay khi Chương Điềm vừa nói xong, cô cảm thấy chiếc vòng tay trên cổ tay trái của mình rung lên.

Nhiệm vụ đã kết thúc.

**

Buổi tối, khi Trần Pháp gọi điện đến, Thư Phức vừa tắm xong và đang dùng điện thoại làm thí nghiệm với chiếc vòng tay.

Khi sử dụng điện thoại để chụp ảnh hoặc ghi hình cánh tay đeo vòng tay, trạng thái của vòng tay trong găng tay, chiếc lọ thủy tinh nhỏ và quyển sổ mini màu đen, cô có thể thấy rõ sự hiện diện của vòng tay, găng tay, lọ thủy tinh, quyển sổ đen và chiếc bè gỗ qua ống kính của điện thoại.

Nhưng khi cô kết thúc việc quay chụp và mở lại những bức ảnh hoặc video từ điện thoại thì màn hình lại không có sự hiện diện của vòng tay, găng tay, lọ thủy tinh hay quyển sổ. Điều duy nhất được ghi lại trong ống kính chính là chiếc bè gỗ.

Điều này có phải có nghĩa là, việc chụp ảnh hoặc quay video cũng giống như mắt người khác, vì vậy cũng không thể ghi lại được vòng tay, găng tay, chai thủy tinh và cuốn sổ.

Nhưng bè gỗ lại là một ngoại lệ, ngược lại, mắt người khác có thể nhìn thấy sự tồn tại của chiếc bè?

Nhưng hiện tại cô chưa có cách nào để kiểm chứng suy đoán này.

Giọng nói của Trần Pháp trong điện thoại run rẩy, nghe có vẻ còn căng thẳng và sợ hãi hơn lúc ở trên xe: “Cậu, cậu đã xem tin tức chưa?”

“Tin tức?” Thư Phức vừa cầm điện thoại vừa bật TV, chuyển sang kênh tin tức địa phương.

Trên bản tin đang đưa tin về vụ ngập lụt ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại.

Một lúc sau, Thư Phức lên tiếng: “Thấy rồi, toàn bộ bãi đỗ xe ngầm đều bị ngập nước, hình như là do vấn đề của tường chắn nước. Có vẻ như trong quá trình xây dựng ban đầu đã có sơ suất. Tình hình cụ thể vẫn chưa được xác định rõ, may mắn là không có thương vong về người, hiện tại vẫn đang tiến hành công tác cứu hộ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)