Tích Trữ Hàng Hoá Phiêu Lưu Trên Nhà Bè

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

“Thật đấy, tớ muốn chuyển đến thành phố Sa để định cư, các cậu có muốn đi cùng không?” Những lời này chủ yếu là nói cho Trần Pháp nghe, thành phố Sa là một thành phố lớn ở vùng cao nguyên phía Tây của Hoa Quốc, cũng là thành phố di cư lý tưởng của cô.

Chỉ tiếc là cô bị mắc kẹt ở thành phố Tuy, còn thành phố Sa chỉ có thể nghĩ đến mà thôi.

Nhưng hạn chế này không áp dụng cho người bình thường trong thế giới này, nếu mấy người Trần Pháp muốn rời đi, chắc chắn họ có thể rời đi một cách suôn sẻ.

Tuy nhiên, sau lần trước, Thư Phức giờ đã có thể phân biệt được những điều có thể nói và những điều không thể nói, những lời nhắc nhở quá thẳng thắn đều không được.

“Thật đấy, thành phố Sa rất tốt, vị trí địa lý thuận lợi, các cậu cân nhắc thử nhé!”

“Cậu vẫn nên uống nước trái cây đi...” Trần Pháp day trán.

Ngô Thiếu San không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt tò mò và dò xét.

Sau đó, chủ đề tiếp tục xoay quanh công việc và cuộc sống. Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều có công việc ổn định, quan niệm tiêu dùng cũng thay đổi. Những thứ trước đây không dùng đến hoặc không có tiền mua đều lần lượt được đưa vào danh sách mua sắm cuộc sống.

Trần Pháp nói rằng sau khi ăn xong, cô ấy sẽ đi dạo qua một vài cửa hàng trang sức, một thương hiệu bình dân đã ra mắt một chiếc vòng tay mới, rất tinh xảo và đẹp mắt, giá cả cũng không đắt.

“Cậu cũng đi cùng đi, chúng ta mua vòng tay đôi nhé.”

Cô ấy nắm lấy tay Thư Phức, nhìn vào cổ tay thon thả trống trơn và làn da trắng mịn của cô, cảm thán rằng một cổ tay đẹp như vậy mà không đeo vòng tay thì thật lãng phí.

Thư Phức nhìn vào cổ tay mình, sững sờ.

Tay áo của cô bị kéo lên một chút vì hành động của Trần Pháp, chiếc vòng tay màu bạc mờ không nổi bật đang nằm ngay ngắn trên cổ tay cô. Họ - không nhìn thấy sao?

Thư Phức ngừng lại một chút, kéo tay áo lên đến khuỷu tay, rồi khoe cổ tay với hai người: “Tớ thấy mình không đeo gì cũng đẹp mà.”

“Tự luyến, vấn đề là lãng phí.” Ngô Thiếu San sờ lên cổ tay cô, ngón tay lướt qua chiếc vòng tay nhưng nét mặt không thay đổi, dường như không nhận ra điều gì bất thường.

Thư Phức suy nghĩ một lúc, rồi quay người mở chiếc túi lớn của mình, Dựa vào sự che chắn của chiếc túi, cô lấy ra một chiếc *chai trôi nhỏ bằng lòng bàn tay và nhanh chóng lấy ra một chiếc vòng tay từ không gian trong vòng tay. Sau đó nắm cả hai thứ trong lòng bàn tay và đưa tay ra khỏi túi, mở lòng bàn tay cho họ xem: “Tớ có mang vòng tay, chỉ là để trong túi quên đeo thôi.”

*Chai trôi: chai ước nguyện, chai thủy tinh có viết giấy bên trong thường bỏ trôi trên sông.

Kết quả vẫn như trước, cả hai đều có thể nhìn thấy và chạm vào chiếc vòng tay bình thường đó nhưng chiếc chai trôi từ vòng tay thì họ không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào.

Thư Phức chắc chắn rằng họ thực sự không thể nhìn thấy chiếc vòng tay và những thứ liên quan đến nó.

Hơn nữa, ngay cả khi họ chạm vào nó, họ cũng không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc vòng tay và các vật phẩm liên quan đến nó.

Chờ đã, cảm giác này - một cảm giác quen thuộc kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu cô, tình huống không thể nhìn thấy và không thể chạm vào này, chẳng phải chính là trạng thái của cô trước ngày thức tỉnh sao?

Trước đây, cô luôn nghĩ rằng sự thức tỉnh của mình đến trước, sau đó mới có chiếc vòng tay này.

Nhưng liệu có khả năng... nó ngược lại không?

Chiếc vòng tay thực sự luôn tồn tại trên cổ tay cô, nhưng vì cô chưa thức tỉnh và nghĩ mình là người bản địa nên không thể nhìn thấy và chạm vào chiếc vòng tay.

Ý nghĩ bất ngờ này khiến cô rùng mình, cảm giác này giống như một con bướm đột nhiên nhìn thấy giấc mơ của Trang Chu, tạo ra cảm giác kỳ lạ như thể vừa thoáng thấy được sự thật của thế giới.

Dường như có một sự thật cơ bản hơn sắp được tiết lộ, nhưng hiện tại cô chỉ là “con bướm” đó, ngay cả khi nhìn thấy giấc mơ của Trang Chu, cô cũng không thể hiểu được những giấc mơ đó.

Cô không hiểu tại sao lại đột nhiên có cảm giác này, chẳng phải thế giới này là thế giới trong kịch bản của cô sao?

Làm sao có thể có sự thật mà cô không hiểu được?

...

Những suy nghĩ hỗn loạn và nghi ngờ tạm thời bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Chương Điềm.

Gần trưa, cuối cùng Chương Điềm cũng đến. Mặc dù trời đang mưa nhưng cô ấy vẫn ăn mặc tinh tế và xinh đẹp, diện váy ngắn và bốt dài. Vừa xuất hiện, cô ấy đã cười xin lỗi vì đến muộn và hứa sẽ bù đắp cho mọi người bằng một bữa ăn thịnh soạn.

“Cậu có tin quan trọng gì mà phải nói trực tiếp vậy?” Trần Pháp vừa gọi món vừa véo má Chương Điềm.

Chương Điềm mỉm cười thông báo: “Tớ sẽ kết hôn vào tháng tới.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)