Cho nên, hai người đã có một giấc ngủ khá ngon.
Trần Dược Trinh cho Trần Pháp uống chút nước rồi kể lại suy đoán về vết thương của cô ấy, hỏi cô ấy hiện tại cảm thấy thế nào, nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra, không được chịu đựng, dù sao vết thương cũng do một sinh vật chưa biết gây ra.
“Quả thật rất giống thuốc mê gì đó, mà lại có tác dụng lâu dài, giờ nửa người của con bị chích vẫn còn tê liệt, không thể cử động được.” Trần Pháp sắc mặt vẫn khá tốt, cô ấy nói không có triệu chứng đau đầu, sốt hay các triệu chứng khác, Trần Dược Trinh và Thư Phức nghe vậy thì đều thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc đó, cậu có thấy rõ rốt cuộc là thứ gì không?” Điều mà Thư Phức muốn hiểu rõ nhất chính là điểm này. Con đường hẹp đó, hai bên đều là tường vây, lúc đó có ba người nhưng sau khi Trần Pháp bị tấn công, chẳng ai nhìn thấy thứ gì lạ rời đi.
Còn âm thanh “lạch bạch...lạch bạch...lạch bạch” kia rốt cuộc là gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây