Trần Pháp cố gắng cắn mạnh vào môi, khẽ nói như muỗi kêu: “… Tiểu Phức, cậu có thuyền… cứ để mình lại, mang theo vật tư… đưa bà mình đi…”
Thực ra họ không cần phải lên núi, giờ họ đã ra khỏi phạm vi thị trấn, vả lại nơi này gần nguồn nước. Thư Phức vốn có thể rời đi an toàn từ đây.
Nhưng trên núi ánh sáng mờ mịt hơn, không ai biết liệu thứ đã tấn công Trần Pháp có xuất hiện trở lại hay không.
Tuy nhiên, lần này, cả hai người còn lại đều phớt lờ lời đề nghị của cô ấy.
Chẳng mấy chốc, Trần Pháp cảm thấy chân mình đã chạm đất, không lâu sau đó, có người mạnh mẽ cõng cô lên và tiếp tục đi về phía trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây