Thành Ngộ: …
“Đùa thôi!” Thư Phức vẫy tay, nở nụ cười với lúm đồng tiền duyên dáng: “Tôi chỉ đùa thôi, đừng giận, đội trưởng Thành, thực sự cảm ơn anh rất nhiều vì đã sắp xếp mọi chuyện.”
Ánh mắt của Thành Ngộ dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc lâu mà không rời đi.
Một lúc sau, anh thể hiện một chút cảm xúc: “Tôi sắp đi rồi, vậy mà cô vẫn gọi tôi một cách xa cách như vậy sao?”
Thư Phức đột nhiên nhớ lại hình như lần trước anh cũng đã nhắc đến chuyện xưng hô này, ngay lập tức cô hiểu ra: “Cảm ơn anh, anh Thành Ngộ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây