Thư Phức vô thức chạm vào khuôn mặt mình, vì đang ăn mì nên cô không đeo khẩu trang và mũ. Khoảng cách gần như vậy, họ chắc chắn đã nhìn thấy cô, nhưng sao trên khuôn mặt họ lại không có chút biểu cảm nào.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự không nhận ra cô?
Đúng là đã bốn năm trôi qua, nhưng “Thư Phức” của bốn năm trước và cô bây giờ đâu có thay đổi nhiều. Bọn họ thường xuyên gặp “cô” khi ấy, không lý nào lại không có chút ấn tượng nào.
Thư Phức cau mày, chuyển ánh nhìn về phía thím của “Thư Phức”, người vừa gọi món và đang quay người tìm bàn bên cạnh. Vì không biết hai đứa con của mình ngồi ở đâu, hành động đầu tiên của bà ta sau khi quay lại cũng là quét mắt khắp cửa tiệm.
Một lần nữa, Thư Phức cảm nhận được ánh nhìn lướt qua mình, nhưng cũng giống như đôi chị em họ kia, ánh mắt của bà thím cũng không dừng lại trên người cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây