Cảm giác đó không giống như Thư Phức nhận ra bọn họ, mà là “trí nhớ” của cô trực tiếp nói cho cô biết.
Giống như một chiếc máy có độ phân giải cực cao đã trích xuất thông tin và truyền lại cho cô, cảm giác này khiến cô không thoải mái chút nào.
Nhưng Thư Phức vẫn đẩy xe chầm chậm tiến lại gần. Trong suốt thời gian còn lại, cô luôn giữ khoảng cách với họ, chờ đợi một sự kiện bất ngờ có thể xảy ra.
Vào chiều thứ bảy, siêu thị cũng không vắng lắm. Mọi người đều chú ý đến các kệ hàng, nên dù có ai đó đẩy xe theo sau cũng là bình thường. Thư Phức theo dõi họ, đi khắp siêu thị, rồi cùng họ xếp hàng thanh toán.
Nhưng cho đến khi ba người họ thanh toán xong và rời đi, xung quanh vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây