“Ngoan lắm.” Lưu Sảng khen ngợi.
Thành Ngộ nghe được giọng của Lưu Sảng, hiểu là cô ấy đã thuyết phục được Thư Phức, anh vốn định nói gì đó nhưng ngừng lại, cuối cùng chỉ nói một câu “Đợi tôi”, rồi cúp máy.
Mười phút sau, Thư Phức dừng xe tắt máy, Lưu Sảng ngồi ghế phụ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của cô.
Cô ấy vẫn nhớ lần đầu gặp Thư Phức, tóc cô ấy bết bẩn, rõ ràng là đã lâu không gội, trông cả người nhếch nhác, ngồi co ro một mình trong tòa nhà sắp bị nước ngập, trông thật tội nghiệp.
“Dù em quyết định đi tỉnh Hương Châu, hay Tây Châu, hay ở lại Lâu Vân Thành, thì cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, quan trọng nhất là khi gặp chuyện khó khăn, hãy nhớ liên lạc với chị hoặc Thành Ngộ, đừng ngại làm phiền bọn chị. Dù sao chúng ta cũng đã từng trải qua những cơn sóng lớn, sinh tử có nhau mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây