Trong lúc chờ phòng khách thông thoáng hơn, Thư Phức ra ngoài, chất đống vài cái tủ và ghế nặng ở khu vực cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn. Đây là biện pháp phòng ngừa của cô trong trường hợp có người tị nạn khác tình cờ đến tòa nhà gần như bị ngập này. Nếu họ muốn lên tầng bốn, họ sẽ phải dọn dẹp các chướng ngại vật, như vậy sẽ tạo ra tiếng động và giúp cô có thời gian chuẩn bị.
Dù sao cô cũng không phải là một người tị nạn thực sự, khi chỉ có một mình, cô sẽ không ngồi im chịu khổ như một người tị nạn.
Lúc Thư Phức quay lại phòng khách của căn hộ, mùi khó chịu đã giảm đi rất nhiều. Cô lấy ra chiếc ghế sofa gấp dành cho một người từ trong không gian của mình, cởi bỏ bộ quần áo bông cũ dày cộm, vừa uống nước dừa vừa bắt đầu gọi điện thoại cứu trợ.
Cô đã thử gọi trong suốt nửa tiếng đồng hồ, nhưng số điện thoại cứu trợ mà công ty viễn thông cung cấp luôn trong tình trạng bận. Mỗi lần đều bị kẹt ở khâu chờ để được kết nối với nhân viên trực, chờ mãi cho đến khi hết thời gian thì cuộc gọi tự động bị ngắt.
Công ty viễn thông còn công bố một số điện thoại khẩn cấp khác, nhưng tình trạng của cô không phù hợp, nên không dám bấm số gọi lung tung. Sau đó, Thư Phức lên mạng tìm kiếm thấy một số đường dây cứu trợ khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây