Cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, bước vào là một quân nhân khoảng bốn mươi tuổi, Nguyễn Ngưng nhận ra đây chính là trung tướng Lý trong sở chỉ huy của trại tị nạn năm đó.
Cô suy nghĩ một lúc, định đi ngang qua Trung tướng Lý, không ngờ vị quân nhân này vô cùng cẩn thận, ngay cả cửa cũng không đẩy hết ra, chỉ mở đủ cho bản thân đi vào, sau đó liền đưa tay đóng cửa lại.
Nguyễn Ngưng: “Hay!”
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành thông báo cho hệ thống sử dụng thiết bị tàng hình khác.
Tạm thời cô vẫn chưa muốn quay lại sơn cốc, ít nhất cô phải đợi được kết quả Khương Phó Hải sống hay chết, bằng không cô sẽ phải mất thêm mấy ngày đi đường nữa, cuối cùng là bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây