Sở Định Phong cười lạnh nói: “Muốn chém muốn giết gì thì nhanh lên, nhưng ông cũng đừng nghĩ đến việc lấy lại đồ đã mất.”
Trịnh Khôn nhìn Trình Nghĩa Lãng: “Cậu còn nhớ mình đã nói gì không?”
Sắc mặt Trình Nghĩa Lãng tái nhợt, cậu ta cho rằng chỉ là Sở Định Phong phản bội mình nên mới vội vàng kể lại mọi việc, bây giờ cậu ta đâm lao thì phải theo lao.
Trịnh Khôn có ý thức lễ nghi mạnh mẽ, tự mình làm được thì khăng khăng không, ngược lại nói: “Cậu không phải vừa nói Sở Định Phong đang giấu một gia tài rất lớn, lại chưa bao giờ nghĩ sẽ giúp đỡ cậu sao? Cậu thật sự không hận hắn chút nào ư? “
Trình Nghĩa Lãng lập tức nói: “Đương nhiên tôi hận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây